Chồng bảo đợi anh đi nước ngoài về sẽ có tiền xây biệt thự nhưng đến khi anh làm chủ cả dãy nhà sang trọng thì vợ đã xanh cỏ

Nhìn cảnh vợ con nheo nhóc, mỗi bữa chỉ ăn cơm trắng với mấy cọng rau luộc, Lực đau khổ lắm. Thân làm một thằng đàn ông mà không nuôi nổi vợ con, nhiều đêm nằm ngủ, Lực cứ thao thức mãi, cũng chỉ vì anh sinh ra trong gia đình nghèo khó, chẳng được đi học đến nơi đến chốn, cha mẹ cũng chẳng có của nên mới nghèo mãi như thế. Lực đi làm thuê đủ mọi nghề, nhưng nghề gì cũng thế, chỉ có được một thời gian ngắn rồi họ không thuê nữa. Đợt đó Lực có một người anh họ gợi ý anh qua nước ngoài làm thuê cùng mình.

Giá để đi lúc đó là 200 triệu, một số tiền quá lớn với gia đình Lực. Nhưng may mắn thay người anh họ cho Lực vay một nửa, nửa còn lại Lực cắm sổ đỏ, vay mượn khắp họ hàng rồi cũng đủ. Theo như lời người anh họ thì chỉ cần mấy năm làm ăn là Lực có thể trả được nợ rồi. Thế là Lực đi nước ngoài. Lúc đó vợ anh mới 28 tuổi và con anh mới 2 tuổi. Lực bảo với vợ: “Đợi anh đi nước ngoài về anh có tiền rồi mình xây biệt thự nhé”.

Bán rau lấy tiền mua vàng cất két, 9x Nam Định lãi cả tỷ đồng về quê xây  biệt thự

Vân ở nhà tần tảo đi làm nuôi con, mỗi tháng, cô còn phải trả tiền lãi cho ngân hàng nữa nên Vân cứ làm ngày làm đêm không ngừng nghỉ. Mấy năm đầu qua nước ngoài, Lực chẳng làm được bao nhiêu, anh chỉ gửi về cho vợ được 20 triệu để trả nợ, ngoài ra, chẳng có thêm đồng nào để cho vợ trang trải cuộc sống. Vân thương chồng lắm, cô biết cuộc sống ở nước ngoài chẳng sung sướng gì nên chả bao giờ đòi hỏi gì ở Lực cả. 3 năm, rồi 5 năm trôi qua, cuộc sống của Lực đã khá hơn. Anh đã để dành được một số tiền kha khá.

Nợ lúc này đã trả xong, mỗi tháng Lực gửi về cho vợ 10 triệu để chi tiêu. Lúc này Vân cứ đòi Lực về nhưng anh bảo bên này đang làm ăn được, anh không muốn về sớm, mỗi lần đi về tốn tiền mà lại khó khăn nên anh muốn ổn định cuộc sống ở đây đã. Vân khuyên nhủ chồng mãi chẳng được nên cũng không biết làm gì. Tiền chồng gửi về, cô dành dụm để làm cho con một tài khoản tiết kiệm, còn đâu mẹ chồng cô dành lấy hết. Chồng đi nước ngoài, làm ăn khấm khá hơn trước mà người ta thấy Vân vẫn tong teo, chẳng có sức sống gì cả.

15 năm sau, lúc này Lực đã trở thành một ông chủ thành đạt ở nước ngoài. Anh có một cửa hàng bán đồ ăn Việt, buôn bán rất phát đạt. Tiền làm được, anh gửi tiền về đầu tư ở Việt Nam. Vân không biết là Lực đã giấu vợ mua nhà ở Việt Nam và nhờ chị mình đứng tên. Từ sau đợt vợ chồng anh cãi nhau vì chuyện về hay ở, Lực cũng không còn gọi điện về cho vợ nữa. Thế nhưng một ngày nọ, Lực cảm thấy không được khỏe và đi khám. Anh rụng rời khi nghe bác sỹ phán mình bị ung thư. Lực khóc nhiều lắm, giờ đây tiền tài đủ cả thì anh lại không còn nhiều thời gian mà hưởng thụ.

Lúc này, Lực mới thấy nhớ vợ, nhớ con, nhớ quê. Anh mua vé máy bay rồi bán luôn cửa hàng, lấy tiền về nước. Lực nghĩ với dãy nhà sang trọng mà mình mua đợt trước, anh sẽ đủ sống mà không cần phải làm gì cả. Số tiền anh bán cửa hàng cộng với tiền anh tích cóp được sau mấy năm sẽ giúp anh chữa bệnh và nuôi vợ con. Tính toán xong xuôi, Lực lên đường về nước. Nhưng về đến nơi, thấy căn nhà năm xưa vẫn cũ kỹ, ọp ẹp còn vợ anh thì mất tăm, Lực thấy lạ lắm. Đã nhắn với mẹ anh rằng ngày này, giờ này anh sẽ về vậy mà chả thấy vợ anh hào hứng hay ở nhà đón chồng gì cả.

Lực qua nhà mẹ ở gần đó thì thấy con trai mình đang ăn cơm một mình. Nhà mẹ Lực đã được anh xây lại, còn nhà anh, anh hứa với vợ rằng khi nào anh về nước sẽ xây biệt thự cho cô sau. Mẹ Lực ra đón con trai, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Lực hỏi mẹ vợ mình đâu thì bà buồn buồn rồi bảo: ­ – Cái Vân mất cách đây 9 tháng rồi, lúc đó con nói con không về được nên mẹ cũng không dám nói. ­ – Mẹ đùa con hay sao thế? Sao Vân lại mất? ­Mẹ Lực buồn buồn rồi nói tiếp: ­

– Nhưng thôi thế cũng may, kiểu này con lại được lấy vợ sang hơn, trẻ hơn, hơn hẳn vợ cũ ấy mà. ­ – Mẹ ơi, con còn thời gian đâu hả mẹ, với cả có ai muốn lấy một thằng bị ung thư như con không? Mẹ Lực rụng rời, không ngờ con trai bà lại bị bệnh nặng. Lực lặng lẽ ra ôm lấy đứa con tội nghiệp của mình, anh chạy ra mộ Vân, thấy nấm mồ giờ đã xanh cỏ, Lực khóc như mưa. Không ngờ giờ tiền bạc đầy đủ thì vợ mất, chồng bệnh nặng. Tính ra trong suốt chừng ấy năm, Lực chưa được tận hưởng chút niềm vui nào của cuộc sống vợ chồng, anh gục xuống mộ rồi thều thào: “Vân ơi, đợi anh với, cho anh xin lỗi”.