Hai mươi năm trước, tôi là một cô gái trẻ tuổi, vô tư và đầy mộng mơ, như bao bạn cùng trang lứa. Nhưng một sai lầm duy nhất trong thời thanh xuân đã khiến cuộc đời tôi thay đổi mãi mãi. Khi phát hiện mình mang thai, tôi vừa hoảng loạn vừa sợ hãi. Bố mẹ tôi vốn là người rất khắt khe, họ sẽ không bao giờ chấp nhận được điều này.
Thời gian ấy, tôi đã hoàn toàn bế tắc, không biết phải làm gì và tìm ai để nhờ giúp đỡ. Đúng lúc đó, chị dâu họ của tôi, chị Lan, đến và nói rằng chị và anh trai tôi không thể có con, dù đã chạy chữa nhiều năm. Biết hoàn cảnh khó khăn của tôi, chị Lan đề nghị nhận đứa bé làm con nuôi. Chị hứa sẽ yêu thương, chăm sóc bé hết lòng. Dù rất đau đớn, nhưng tôi biết đó là điều tốt nhất cho con mình.
Đứa bé ra đời, và tôi chỉ được ôm con một lần duy nhất. Ngày hôm ấy, tôi phải tự nhủ rằng sẽ quên đi quá khứ, tự thuyết phục rằng mình không còn liên hệ gì với đứa trẻ ấy. Chị Lan đặt tên con là Thảo, con bé được lớn lên trong tình yêu thương của chị và anh trai. Thỉnh thoảng tôi cũng gặp Thảo trong những lần họp mặt gia đình, nhìn con lớn lên từng ngày, trái tim tôi nhói đau, nhưng tôi cố giấu kín cảm xúc, không dám để lộ rằng mình chính là mẹ đẻ của con bé.
Những năm tháng qua đi, tôi dần dần giữ vai trò của một “cô” trong gia đình, và mỗi lần nhìn thấy Thảo, tôi đều hạnh phúc vì con có cuộc sống đủ đầy và tràn ngập yêu thương. Tôi tự nhủ mình đã quyết định đúng.
Thế rồi, Thảo lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng và đảm đang, chẳng mấy chốc có chàng trai ngỏ ý muốn cưới. Ngày con lên xe hoa, tôi đến dự đám cưới trong lòng vừa vui mừng vừa xao xuyến. Ngắm nhìn Thảo trong chiếc váy cưới trắng tinh, tim tôi như thắt lại. Tôi không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến vậy, như chỉ mới hôm qua con còn là đứa bé thơ ngây trong vòng tay của tôi.
Khi tiệc cưới sắp tàn, bất ngờ Thảo tiến đến chỗ tôi, cúi đầu thật sâu rồi nhẹ nhàng đưa cho tôi một phong thư. Con bé cười, đôi mắt long lanh như đang chứa đựng điều gì đó mà tôi không thể hiểu. Tôi nhận lấy bức thư trong ngỡ ngàng, nhìn con bước đi xa dần, lòng đầy nỗi bồi hồi.
Khi trở về nhà, tôi ngồi một mình mở phong thư mà Thảo gửi lại. Chỉ có ba dòng ngắn ngủi, nhưng mỗi chữ như một nhát dao xoáy sâu vào trái tim tôi.
“Con biết hết rồi, mẹ ạ. Con luôn biết từ lâu.
Con chỉ muốn mẹ biết rằng con yêu mẹ.”
Tôi chết lặng, cả người bủn rủn. Từng kỷ niệm, từng lần gặp gỡ thoáng qua lại ùa về trong đầu. Con bé đã biết tất cả, từ khi nào, bằng cách nào, tôi không hề hay biết. Tôi cũng chẳng ngờ rằng con vẫn yêu tôi, vẫn gọi tôi là “mẹ” trong lòng. Những giọt nước mắt cứ rơi, tôi nghẹn ngào tự hỏi liệu có phải chăng con đã thấu hiểu nỗi lòng tôi từ rất lâu.
Ngồi đó, tôi ôm lá thư vào lòng, và biết rằng mình không còn phải giấu giếm điều gì nữa. Con bé đã biết, và vẫn dành cho tôi tình yêu mà tôi luôn sợ mình đã đánh mất. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như được giải thoát khỏi mọi nỗi đau trong suốt 20 năm dài dằng dặc.
Một nỗi đau xưa cũ giờ đây đã biến thành niềm hạnh phúc mãi mãi.