Người con trai cùng vợ bất ngờ về thăm bố mẹ mà không báo trước. Về đến nhà, thấy mẹ không có nhà, bố nằm trên giường, người chồng lao vào xem để rồi mặt t:ái m:ét…

Trời chiều chuyển mưa, đường phố Sài Gòn ken đặc người. Trong khoang xe, Hà liếc nhìn đồng hồ rồi quay sang chồng, giọng lo lắng:

— Mình về quê bất ngờ thế này, liệu bố mẹ có kịp nấu nướng gì không?

Tùng – chồng cô, tay vẫn giữ chặt vô lăng, cười khẽ:
— Anh chỉ mong bố mẹ còn khỏe, chứ đồ ăn uống gì cũng được.

Hai vợ chồng đều bận rộn với công việc, sáng đi tối về, con cái gửi học cả ngày ở trường. Cả năm quay như chong chóng, cuộc sống thành thị khiến người ta quên mất thời gian. Lần gần nhất họ về quê cũng đã… gần một năm.

Xe vừa rẽ vào con hẻm nhỏ quen thuộc, lòng Hà bỗng chùng xuống. Căn nhà mái tôn cũ kỹ im lìm, không có tiếng gà quang quác chạy tán loạn, cũng chẳng nghe tiếng bố chồng gọi vọng ra từ trong nhà như mọi khi:
— Tụi nhỏ về rồi à?

Cô bước nhanh vào trong. Cánh cửa phòng ngủ khẽ mở. Trên chiếc giường tre ọp ẹp, bố chồng đang nằm, người gầy đến thảm, sắc mặt xám xịt, hơi thở phì phò. Hà buột miệng:
— Trời ơi… Bố? Bố làm sao thế này?

Tùng bước vào sau, tay vẫn ôm mấy túi quà quê, nhìn thấy cảnh ấy thì t:ái m:ét:
— Bố? Sao… sao không ai nói gì với tụi con?

Người đàn ông già trên giường mỉm cười gượng, cố ngồi dậy nhưng không nổi:
— Bố không sao đâu, mấy bệnh lặt vặt ấy mà…

— Thế này mà không sao? — Tùng gần như hét lên — Con đưa bố đi viện ngay!

Tiếng chân bước vội ngoài sân, rồi giọng mẹ chồng vang lên, hơi thở còn hổn hển:
— Ủa, tụi con về rồi à? Có dẫn hai cháu về không?

Hóa ra bà vừa ra chợ đầu hẻm mua mớ rau. Khi ngồi xuống trò chuyện, sự thật dần sáng tỏ. Bố chồng Hà đã ốm cả tháng nay, ho dai dẳng, mệt lả người, nhưng nhất quyết không chịu đi khám. Bà định báo cho con cái, nhưng ông gạt phắt:
— Bà nói với tụi nó thì có ích gì? Chúng nó đang lo cơm áo gạo tiền, lại thêm lo nghĩ. Tôi già rồi, nay đau mai mệt là chuyện thường…

Tùng nghiến răng, mắt đỏ hoe. Anh dứt khoát cõng bố ra xe:
— Bố không đi, con vẫn chở. Con không thể để bố nằm thế này được.

Trên xe, không ai nói gì. Chỉ có tiếng bố khẽ thì thào, như tự nói với mình:
— Già rồi, làm phiền tụi con cũng không đành…

Tùng nắm chặt tay lái, giọng nghẹn:
— Là con sai. Con mải làm, quên mất bố mẹ ở nhà… Con xin lỗi, bố ơi…

Hai hàng nước mắt Hà chảy dài trên má. Cô đưa tay nắm lấy tay bố, lạnh toát.

Bác sĩ kết luận bố chỉ bị viêm phổi nặng, do không điều trị sớm nên suy nhược cơ thể. Nhờ nhập viện kịp thời, chỉ sau hai tuần điều trị, sức khỏe ông dần ổn định. Những ngày ấy, Tùng xin nghỉ phép, còn Hà tranh thủ làm việc từ xa. Hai đứa nhỏ cũng được đón về quê.

Bầu không khí gia đình ấm áp dần trở lại. Bố chịu ăn uống hơn, mẹ thì vui vì con cháu quây quần. Những bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng, những lần tái khám đúng hẹn không còn là chuyện “phiền phức” nữa.

Cuối tháng, vợ chồng Hà quyết định thuê căn hộ nhỏ gần bệnh viện. Họ đón bố mẹ lên thành phố sống cùng. Mẹ vui đến rơi nước mắt, còn bố, dù hơi ngượng nghịu, nhưng mỗi sáng vẫn đều đặn ra công viên cùng cháu tập dưỡng sinh, chiều lại ngồi nghe con trai kể chuyện công việc, rồi gật gù:
— Ờ… cái công ty bây giờ cũng ghê ha!

Tối hôm nhận tin bố đã hoàn toàn bình phục, Tùng siết chặt Hà trong vòng tay, giọng anh trầm buồn:
— Nếu hôm đó không về đột ngột… có lẽ anh đã không còn kịp nữa…

Hà dựa vào ngực chồng, khẽ thì thầm:
— Nhưng mình đã kịp… vẫn kịp để thương, để chăm, để báo hiếu…

Bên ngoài cửa sổ, tiếng cười con trẻ vang lên. Trong căn nhà nhỏ, hạnh phúc vẫn đang nảy nở từ những điều tưởng chừng đã muộn màng.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *