Cuộc sống của tôi từ khi lấy chồng chẳng hề dễ dàng. Gia đình đông con, bốn đứa nhỏ, mỗi ngày lo cơm áo gạo tiền là một cuộc chiến không hồi kết. Chồng tôi làm nghề tự do, thu nhập bấp bênh, và anh hầu như chẳng bao giờ đếm xỉa đến chuyện lo cho gia đình. Mọi chuyện chăm lo con cái, chi tiêu trong nhà đều đổ dồn lên vai tôi. Sáng sớm đã phải dậy nấu cơm, đưa con đi học, rồi làm thêm đủ nghề để kiếm tiền trang trải.
Có nhiều hôm ngồi nhìn đám hóa đơn chất chồng mà tôi muốn phát khóc, nhưng nghĩ đến các con, tôi lại cắn răng chịu đựng, cố gắng vượt qua. Chồng tôi thì ngược lại, anh có vẻ như không mấy bận tâm đến khó khăn đó. Anh vẫn đi về theo giờ của riêng mình, gặp gỡ bạn bè, đôi khi còn bịa ra lý do để tiêu xài. Những lúc tôi nhắc đến chuyện tiền bạc, anh chỉ ậm ừ cho qua, chẳng bao giờ động lòng hay hỗ trợ gì.
Rồi một ngày, em trai của chồng tôi gọi điện hỏi vay tiền. Cậu ấy đang xây nhà, cần 100 triệu để hoàn thiện nốt phần nội thất. Không suy nghĩ nhiều, chồng tôi hứa ngay lập tức: “Anh sẽ gửi cho chú đủ tiền, yên tâm đi.” Lời nói chắc nịch của chồng khiến tôi chết sững. 100 triệu? Số tiền đó chúng tôi còn chưa có nổi, làm sao mà anh lại hứa bừa bãi như vậy? Khi tôi hỏi chồng, anh chỉ lạnh lùng bảo: “Có vàng cưới đó, em lấy ra mà bán. Giờ là lúc giúp đỡ gia đình, chứ giữ vàng làm gì?” Nghe anh nói mà tôi đau thắt lòng.
Số vàng cưới đó là chút tài sản nhỏ nhoi còn lại của tôi, là của hồi môn cha mẹ cho lúc về nhà chồng. Tôi đã luôn giữ gìn, không muốn động đến, vì nghĩ rằng đó là kỷ niệm, là thứ bảo đảm cuối cùng cho tương lai. Nhưng trước sự ép buộc của chồng và sự cần kíp của em chồng, tôi đành phải bán đi, lòng nặng trĩu nhưng không biết làm sao từ chối. Sau khi gom đủ 100 triệu, tôi lẳng lặng chuyển khoản cho em trai chồng mà không nói thêm gì. Ngay khi giao dịch thành công, tôi nghĩ mọi việc đã xong xuôi và có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên thông báo có tin nhắn. Là tin nhắn từ chồng tôi. Tôi mở ra xem và bất ngờ thấy dòng chữ ngắn gọn: “Anh xin lỗi, nhưng em phải hiểu, anh nợ em trai anh 100 triệu từ lâu rồi. Bây giờ em ấy đòi, anh buộc phải trả. Em đừng trách anh.” Đọc đến đó, tay tôi run lên, mắt mở to nhưng đầu óc trống rỗng. Hóa ra, số tiền mà chồng tôi vừa đưa cho em trai anh không phải là khoản vay để giúp cậu ấy xây nhà, mà là để trả món nợ từ trước đó. Anh đã giấu tôi vay tiền em trai, tiêu xài cho những thú vui riêng của mình, rồi lừa tôi bán vàng cưới để trả nợ. Tôi không biết phải làm gì, không biết nên cảm thấy phẫn nộ, đau khổ hay thất vọng.
Mọi sự chịu đựng, bao dung mà tôi đã dành cho anh suốt những năm tháng qua bỗng dưng sụp đổ. Tôi đã hy sinh quá nhiều cho gia đình, cho chồng, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là sự lừa dối. Tại sao anh không thẳng thắn nói ra, mà lại dùng cách đó để lợi dụng sự tin tưởng của tôi? Ngồi thừ ra, tôi chỉ còn biết nhìn màn hình điện thoại mà không thốt nên lời. Tâm trí tôi đầy mâu thuẫn, đờ đẫn trước những gì vừa xảy ra. Có lẽ, cuộc hôn nhân này đã đến lúc phải nhìn lại, và tôi cần phải quyết định xem mình có thể tiếp tục sống trong sự giả dối như vậy không. >