Tôi là Thảo, 32 tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường ở Cần Thơ. Sau vài mối tình dang dở, tôi gần như từ bỏ ý định lập gia đình, cho đến khi gặp anh Hùng. Anh là tài xế xe tải, 40 tuổi, góa vợ, sống cùng mẹ già và một cô con gái 10 tuổi tên Nhí. Anh không điển trai, không giàu có, nhưng cái cách anh chăm chỉ làm việc, dịu dàng chăm sóc con và mẹ khiến tôi cảm động. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, dù biết mình sẽ là vợ hai, tôi vẫn gật đầu. Tôi nghĩ, chỉ cần anh thương tôi, tôi sẵn sàng làm mẹ kế của Nhí và chăm lo cho gia đình.
Gia đình tôi phản đối kịch liệt. Mẹ tôi bảo: “Con gái, mày còn trẻ, sao phải làm vợ hai, lại nuôi con riêng?” Nhưng tôi tin vào trực giác. Anh Hùng chịu thương chịu khó, sáng sớm lái xe, tối về vẫn phụ mẹ nấu cơm, dạy con học. Anh không hứa hẹn gì to tát, chỉ nói: “Thảo, anh không cho em được nhiều, nhưng anh sẽ cố gắng để em không khổ.” Lời nói chân thành ấy khiến tôi xiêu lòng. Tôi nhắm mắt, bỏ qua lời can ngăn, quyết định cưới anh.
Đám cưới diễn ra đơn sơ ở quê anh, chỉ vài mâm cỗ cho họ hàng. Nhí, cô bé con anh, rụt rè tặng tôi một bông hoa, làm tim tôi ấm áp. Tối tân hôn, tôi hồi hộp trong căn phòng nhỏ, nơi anh và người vợ trước từng sống. Tôi vào nhà tắm, chuẩn bị thay đồ, thì nghe tiếng anh Hùng nói chuyện điện thoại ngoài sân. Giọng anh trầm trầm, tưởng anh nói chuyện công việc, tôi không để ý. Nhưng những lời tiếp theo khiến tôi chết lặng.
“Đúng rồi, tao cưới nó vì mẹ tao ép. Bà cứ bảo phải có người lo cho thằng Nhí, không thì bà không yên tâm nhắm mắt. Tao đâu còn yêu ai nữa sau cái chết của vợ cũ. Thảo nó hiền, chịu khó, hợp làm người chăm lo gia đình. Yêu thì không, nhưng tao sẽ đối xử tốt, không để nó thiệt.” Người bạn ở đầu dây cười lớn: “Mày khôn thật, vừa có người nuôi con, vừa có người chăm mẹ, khỏi lo!” Anh Hùng thở dài: “Ừ, cũng tội cho Thảo, nhưng tao hết cách rồi.”
Tôi đứng trong nhà tắm, tay ôm ngực, nước mắt lăn dài. Hóa ra, anh cưới tôi không phải vì tình yêu, mà chỉ vì cần một người “phù hợp” để thay thế vai trò của vợ cũ, chăm sóc con và mẹ anh. Tôi không phải là người anh chọn bằng trái tim, mà là một giải pháp cho cuộc sống của anh. Cảm giác bị lừa dối khiến tôi nghẹt thở. Tôi muốn lao ra chất vấn, nhưng chân như chôn tại chỗ.
Cả đêm tân hôn, tôi nằm bên anh, giả vờ ngủ, trong lòng rối bời. Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy sớm nấu cơm, chơi với Nhí, chăm sóc mẹ anh như không có chuyện gì. Nhưng trong đầu tôi, một quyết định dần hình thành. Tôi không thể sống cả đời với người chỉ coi mình là “người thay thế”. Tôi xứng đáng với một tình yêu thật sự, không phải sự thương hại hay trách nhiệm.
Một tuần sau, tôi gọi anh ra nói chuyện. “Anh Hùng, em nghe cuộc nói chuyện của anh đêm tân hôn. Em không trách anh, nhưng em không thể tiếp tục. Em muốn ly hôn.” Anh sững sờ, cố giải thích: “Thảo, anh không có ý xấu. Anh sẽ cố gắng yêu em, anh thề!” Nhưng tôi lắc đầu: “Anh, em không cần tình yêu được xây dựng từ sự ép buộc. Em sẽ ra đi, nhưng em mong anh sống tốt vì Nhí và mẹ.”
Tôi dọn về nhà mẹ, mang theo trái tim tan vỡ nhưng nhẹ nhõm. Nhí vẫn gọi điện cho tôi, hỏi: “Cô Thảo, cô không làm mẹ con nữa hả?” Tôi nghẹn ngào, hứa sẽ vẫn thăm con bé. Còn anh Hùng, tôi nghe nói anh sống lặng lẽ hơn, ít nói cười. Có lẽ anh cũng nhận ra, sự chân thành không thể thay thế bằng trách nhiệm.
Tôi, ở tuổi 33, bắt đầu lại. Tôi học một khóa nấu ăn, mở một quán cơm nhỏ, sống tự do và yêu đời. Tôi không hối hận vì đã yêu và cưới anh Hùng, nhưng tôi tự hứa, lần sau, tôi sẽ chỉ gật đầu với người yêu tôi thật lòng, không phải vì bất kỳ lý do nào khác.