Đọc những dòng tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc gửi cho chồng, tôi rất hối hận vì việc mình đã làm.
Tâm lý của người làm mẹ như tôi luôn nghĩ rằng, mọi chuyện bản thân làm đều muốn tốt cho con. Thế nên tôi vẫn luôn cố gắng kiểm soát mọi thứ cẩn thận mà không biết rằng, thứ bố mẹ cho chưa chắc là điều con cần. Và sự việc xảy ra vào tối hôm qua đã giúp tôi sáng tỏ ra điều này.
Tôi trở thành góa phụ kể từ ngày chồng mất cách đây gần một năm, tự thân bươn chải để nuôi dạy 2 đứa con dù tôi năm nay mới 35 tuổi. Con gái lớn của tôi 14 tuổi, và con gái nhỏ chỉ mới lên 5. Sợ các con thiệt thòi vì thiếu vắng tình yêu thương của người bố, tôi đã luôn nỗ lực để cho các con những điều tốt nhất. “Trộm vía” hai bé rất nghe lời mẹ và cũng học rất giỏi.
Ảnh minh hoạ.
Tôi cảm thấy tự hào lắm, vì dẫu chỉ một thân một mình gồng gánh cả hai vai trò, vừa làm bố vừa làm mẹ nhưng hiện tại tôi vẫn đang làm khá tốt, các con vẫn phát triển khoẻ mạnh, hiểu chuyện và đạt được những thành tích cao trong học tập. Mãi cho đến nửa đêm hôm qua, một sự việc đã xảy ra khiến tôi vô cùng hối hận và nhận ra rằng hoá ra bản thân chưa thực sự là một người mẹ tốt như bấy lâu này mình vẫn nghĩ.
Chuyện là tối qua vào khoảng 11 giờ đêm, khi tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại reo. Tôi cứ tưởng là ai điện cho mình, nhưng nhìn lại điện thoại thì vẫn thấy màn hình tối đen không có tín hiệu gì cả. Tôi giật mình nhìn về phía âm thanh phát ra ở phía tủ quần áo rồi tiến lại gần kiểm tra, thì mới phát hiện ra chiếc điện thoại của chồng được tôi cất ở đây lúc nào không hay.
Ảnh minh hoạ.
Càng hoang mang hơn bởi chồng tôi đã mất gần một năm rồi thì tại sao điện thoại lại đổ chuông, ai lại liên lạc cho người đã mất chứ. Tôi có chút sợ hãi nhưng cũng cố gắng cầm điện thoại lên và kiểm tra. Lúc này, tôi nhìn thấy số liên lạc quen thuộc chồng tôi đã lưu với tên “con gái yêu của bố” và dòng tin nhắn rất dài, khi bấm vào tôi mới biết là con gái lớn đã nhắn tin cho bố.
Tò mò không biết chuyện gì xảy ra và vì sao con gái lại nhắn vào số điện thoại của người bố đã mất, tôi lại đầu giường mang chiếc kính cận vào rồi ngồi ở xuống đọc từng dòng chữ con bé viết. Vừa đọc tôi vừa khóc, cảm thấy bản thân không xứng đáng làm mẹ và tôi rất hối hận vì những việc mình đã làm.
Cụ thể dòng tin nhắn mà cô con gái của tôi đã gửi cho người bố đã mất của nó có nội dung như sau:
“Bố ơi, bố ở trên thiên đường có khoẻ không ạ, con nhớ bố nhiều lắm! Bố ơi, Bố đừng buồn, cũng đừng giận vì tại sao giờ này con còn chưa ngủ. Con đang cố gắng học thật tốt để trở thành bác sĩ giỏi giống như những gì mẹ mong muốn và đặt kỳ vọng vào con.
Bố đi rồi, chỉ có một mình mẹ lo cho hai chị em con nên con biết mẹ đã rất vất vả đấy bố ạ! Mặc dù con thật sự không muốn trở thành bác sĩ đâu, con thích làm nhà văn hơn, nhưng con không muốn mẹ buồn và thất vọng về con nên con vẫn luôn cố gắng mỗi ngày.
Ảnh minh hoạ.
Có những khi con rất mệt và bất lực vì chuyện học để trở thành bác sĩ không hề dễ dàng chút nào bố ạ, dẫu vậy nhưng khi thấy mẹ nỗ lực để mang đến cho 2 chị em con mọi thứ tốt nhất, từ chuyện chăm lo ăn uống, mua sách vở và đưa đón con đến lớp học thêm, con thực sự thương mẹ lắm! Thế nên bố ơi, bố hãy dõi theo và tiếp thêm cho con sức mạnh để con hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách tốt nhất bố nhé! Con yêu bố và yêu gia đình mình nhiều lắm!”
Đến bây giờ tôi mới nhận ra, bản thân đã yêu con sai cách. Và từ trước đến nay, tôi vẫn tự mặc định tất cả những điều bản thân làm đều muốn tốt cho con, nhưng lại chưa từng hỏi đứa trẻ thực sự muốn gì và cảm thấy ra sao. Sau khi đọc được dòng tin nhắn của con gái, tôi lập tức qua phòng con và nhìn lén từ phía ngoài cửa, con bé vẫn miệt mài trên bàn học dù đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm. Tôi quả thực là người mẹ chẳng ra gì cả…