Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu “mời khéo” về vì đi ăn 2 người sẽ làm họ lỗ vốn
Mặc dù vậy thì tôi vẫn quyết định sẽ đi dự đám cưới của cô ấy vì dù sao cũng đã từng có 1 khoảng thời gian quen biết nhau.
Gia đình tan vỡ, tôi ở cùng mẹ 20 năm, nhưng đến lúc lấy chồng lại bị bố bắt dựng rạp bên nội mới cho cưới
Chồng vô tình làm mất nhẫn cưới, tôi cay đắng khi phát hiện cách mẹ chồng xúi con trai lừa dối con dâu suốt mấy năm trời
Ngày đầu tiên sau đám cưới con trai, mẹ tôi gọi thông gia sang nhận lại con dâu vì dám đưa ra yêu cầu ngang ngược
Tôi vẫn biết là chuyện mời đến dự đám cưới và đi dự đám cưới là 1 việc vừa mang tính chất tình cảm, nhưng cũng vừa mang cả tính thương mại trong đó. Tuy nhiên, cái gì cũng nên có giới hạn của nó thôi, đừng biến cái đám cưới của chính mình thành 1 cuộc kinh doanh thời vụ có được không hả các cô dâu, chú rể?
Việc tham dự đám cưới người khác, đặc biệt khi không thực sự thân thiết, có thể là một trải nghiệm đáng nhớ hoặc đầy rẫy những tình huống không mong đợi. Tôi năm nay đã 33 tuổi rồi, hầu hết bạn bè cùng trang lứa với tôi đều đã kết hôn, nhất là những người thật sự thân thiết thì giờ đã đẻ sòn sòn vài đứa rồi. Thế nhưng, tuần trước tôi lại bất ngờ nhận được thiệp mời cưới từ 1 người bạn.
Tôi và cô này không phải là quá thân thiết, chỉ là học cùng lớp hồi đại học thôi, thế nhưng có vài lần cô ấy đã điểm danh hộ tôi trong tiết học nên cũng gọi là có chút qua lại với nhau. Thật ra nếu nói là nợ ân tình nhau thì cũng không hẳn vì ngược lại tôi cũng có vài lần chép bài hộ cô ấy trong những tiết học cô ấy vắng mặt.
Thế là mặc dù đã đến cả chục năm không nói chuyện với nhau, mà khi tôi cưới cô ấy cũng không đến dù tôi có gửi thiệp mời. Để chắc chắn tôi đã kiểm tra lại thì cô ấy cũng không gửi phong bì. Tôi không đặt nặng chuyện phong bì mừng nhưng tôi có 1 file ghi lại toàn bộ những người đã mừng cưới mình để sau này còn biết mà đáp lễ lại.
Thế nhưng mặc dù vậy thì tôi vẫn quyết định sẽ đi dự đám cưới của cô ấy vì dù sao cũng đã từng có 1 khoảng thời gian quen biết nhau.
Hôm ấy tôi dắt theo cô con gái 4 tuổi của mình vì không có ai trông bé. Với lại tôi cũng muốn để con bé mặc 1 bộ váy xinh mà tôi đã mua trước đó nhưng chưa có dịp để mặc. Chỉ là không ngờ ngày hôm đó chẳng phải là dịp vui vẻ cho 1 chiếc váy xinh xắn mà thôi.
Đến nơi, thay vì nhận được sự chào đón ấm áp, chúng tôi lại cảm nhận được sự không thoải mái từ người nhà cô dâu. Lúc đứng ở cửa chào đón tôi đã thấy vài người tiếp khách có vẻ không thoải mái khi thấy mẹ con tôi đến nhưng rồi lại nghĩ chắc mình hơi nhạy cảm. Nhưng hóa ra là họ không thoải mái thật!
Lúc tôi để phong bì vào thùng thì thấy 1 cô đứng tuổi cứ nhìn chòng chọc rồi thì thầm với nhau là mỏng hay dày gì đó tôi nghe không rõ. Sau đấy thì họ cũng dắt tôi vào bàn ăn, nhưng cố tình để tôi ngồi vào bàn chỉ còn 1 ghế. Tôi lại nghĩ chắc là họ sợ thiếu chỗ nên đã để con gái ngồi trong lòng mình.
Thế nhưng họ còn quá quắt đến mức, lúc ra mời rượu ở bàn tôi, họ cố tình nửa đùa nửa thật với con gái tôi rằng việc cô bé đi cùng tôi có thể sẽ khiến cô dâu lỗ vốn, phong bì đi có 1 cái mà ăn tận 2 suất! Sự việc này diễn ra trước mắt nhiều người, khiến cả hai mẹ con tôi vừa xấu hổ vừa cực kỳ khó chịu.
Ngay lập tức tôi đứng dậy và dắt con gái ra về. Gia đình họ cũng không hề có người nào giữ tôi lại hay có hành động xoa dịu tình huống. Thế là mẹ con tôi đi 1 mạch ra cổng rồi bắt xe đi đến 1 nhà hàng khác.
Tôi thật sự không hiểu nổi và tự hỏi tại sao người nhà cô dâu lại có thể có suy nghĩ và hành động như vậy. Dù biết rằng đám cưới là sự kiện đòi hỏi chi phí tổ chức không nhỏ, nhưng quan niệm về việc đánh giá khách mời dựa trên mức độ “lợi nhuận” mà họ mang lại khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng.
Trải qua sự cố không dễ chịu này, tôi cảm thấy buồn và lo lắng cho con gái mình, người có lẽ chưa đủ trưởng thành để hiểu hết những rắc rối của người lớn. Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào để giải thích cho con về sự phức tạp của cuộc sống mà không làm mất đi niềm tin vào sự tốt đẹp của cuộc đời trong mắt trẻ thơ.
Tất nhiên mối quan hệ giữa tôi và cô dâu chắc chắn sẽ đặt dấu chấm hết ở đây. Tôi là đứa biết ý biết tứ, khi đi tôi đã cố tình để phong bì nhiều hơn 1 chút và quả thật thì 1 đứa bé 4 tuổi nó ăn được mấy đâu cơ chứ?