Vợ cũ là mối tình đầu của tôi và cũng là người phụ nữ mà tôi yêu say đắm thời thanh xuân đẹp nhất của mình. Chúng tôi quen biết nhau từ thời đại học, yêu nhau rồi kết hôn sau khi ra trường. Suốt nhiều năm, trong mắt tôi chỉ có cô ấy. Lúc đó, tôi thật sự yêu và hết lòng với người vợ của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội vợ. Vì thế tôi nào ngờ được có lúc sẽ say mê một người phụ nữ khác ngoài vợ của mình. Tôi biết mình sai khi không chung thủy, lừa dối vợ. Nhưng cũng là vì khoảng thời gian vợ bầu bí làm tôi quá thiếu thốn nên dễ ngã vào nhân tình.
Tôi đã cố gắng thoát ra khỏi mối quan hệ bất chính đó, nhưng tôi không thể. Tôi dần say mê bồ hơn, dần bỏ quên vợ con ở nhà. Khi con tôi lên 3, vợ tôi phát hiện chồng ngoại tình. Cô ấy điên cuồng tìm đến nhân tình đánh ghen, thậm chí là đến chỗ làm của tôi để trút giận. Tôi rất tức giận, sao vợ tôi lại không tôn trọng chồng như thế? Dù tôi có làm sai thì cô ấy cũng phải để lại cho tôi chút thể diện, ít nhất là đừng làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi. Bộ dạng hận thù muốn trả thù của vợ càng khiến tôi thấy chán ghét. Cảm giác có lỗi trong tôi không đủ lớn để hiểu cho vợ.
Tôi cũng từng xin vợ tha thứ, nói sẽ dứt khoát với nhân tình nhưng cô ấy vẫn cứ thế. Quá mệt mỏi, tôi nói nếu không thể tiếp tục thì chúng tôi ly hôn. Vợ tôi ban đầu không đồng ý, nhưng hồi sau cũng ký đơn ly hôn. Sau khi ly hôn vợ, tôi vẫn tiếp tục qua lại với nhân tình. 3 năm sau đó, tôi chỉ gửi tiền chu cấp cho con chứ chưa từng đến thăm. Mỗi lần tôi gửi tiền chu cấp, vợ cũ lại chuyển lại trả tôi. Sau đó, tôi cũng thôi không gửi nữa. Giờ đây khi bị nhân tình phản bội, tôi muốn tìm về vợ cũ và con. Lúc này tôi mới nhận ra ngày trước mình đã hồ đồ và mê muội thế nào, tôi đã hiểu nỗi đau đớn của vợ cũ khi bị tôi phản bội.
Tôi tìm về thăm con lần đầu sau 3 năm không gặp! Ba năm qua, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày quay về nơi này – ngôi nhà nhỏ mà mình từng sống cùng vợ và con trai. Nhìn ngôi nhà đã lâu không ghé, lòng tôi bỗng trào lên bao cảm xúc. Tôi tự hỏi con tôi lớn đến thế nào rồi, liệu nó có còn nhớ đến bố không? Tôi gõ cửa, và chỉ vài giây sau cánh cửa mở ra. Đứa bé trai trước mặt tôi dường như đã lớn hơn rất nhiều so với hình ảnh của con trong trí nhớ mờ nhạt của tôi. Đôi mắt nó tròn xoe, mở to khi nhìn thấy tôi, rồi đột ngột thét lên hoảng sợ:
“Mẹ ơi, có người lạ!” Tiếng hét của thằng bé làm tim tôi thắt lại, như ai đó vừa đ/â/m vào lòng tôi bằng một con d/a/o s/ắ/c. Đứa trẻ trước mặt không nhận ra bố, thậm chí còn sợ hãi. Tôi chỉ biết đứng lặng và để cho nỗi đau đang cào xé trong lòng, đúng thế, đó có lẽ là cái giá mà tôi phải trả. Ngay lúc đó, vợ cũ của tôi bước ra từ trong nhà, ánh mắt lạnh lùng và bình thản như đã chờ đợi điều này từ lâu.Cô ấy chỉ tay vào tấm ảnh trên bàn thờ:
“Anh thấy đó, đây là ‘anh’ mà con tôi nhớ.” Tôi quay đầu nhìn. Trên bàn thờ, một bức ảnh cũ kĩ của một người đàn ông với nét mặt trầm lắng. Thoạt nhìn, tôi tưởng đó là hình mình, nhưng nhìn kỹ lại, thì đó chỉ là một bức vẽ. Vợ cũ cất giọng đầy chua chát: “Ngày anh đi, nó còn quá nhỏ, nhớ bố đến quẩn quanh. Tôi không biết làm sao đành nói là bố nó ‘mất’ rồi. Thằng bé tin vào điều đó, vì nó chẳng bao giờ thấy anh về thăm. Nó bắt tôi treo ảnh ‘bố’ lên bàn thờ, để mỗi khi buồn hay nhớ, nó còn có ‘bố’ mà tâm sự.” Cô ấy nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt đanh lại, dồn nén những tổn thương sâu kín mà tôi đã gây ra. Nhìn đứa con trai của mình, giờ đây nhìn tôi như một người xa lạ, tim tôi thắt lại.
Những lời nói của cô ấy như từng mũi dao đâm thẳng vào lương tâm tôi. Tôi biết mình đã sai, nhưng giờ đứng đây, đối diện với sự thật này, tôi mới thấm thía hết. – “Anh… anh xin lỗi,” tôi lắp bắp. “Anh biết mình đã sai, nhưng anh thật sự muốn bù đắp, muốn quay lại làm bố của con, được không?” Cô ấy nhếch môi cười nhạt: – “Anh nghĩ chỉ một lời xin lỗi là đủ sao? Anh đã bỏ rơi con khi nó cần anh nhất. Giờ anh muốn quay lại và nghĩ mình có thể sửa chữa tất cả? Nếu anh thực sự biết đau khổ, thì đây chính là hậu quả của anh.”
Tôi cảm thấy bất lực, không biết phải nói gì. Trong lòng, tôi chỉ muốn ôm đứa con của mình, nhưng cái nhìn xa lạ và sợ hãi của nó làm tôi không dám tiến thêm bước nào. Vợ cũ tiếp tục, giọng lạnh lùng: – “Anh về đi. Đừng quay lại đây nữa, anh không còn là gì của mẹ con tôi cả.” Lời cô ấy như một bản án kết thúc, không còn hy vọng, không còn tha thứ. Nhìn thằng bé nép sau lưng mẹ, tôi nhận ra mình không có quyền nào đòi hỏi nữa. Tôi chỉ còn biết lặng lẽ quay đi, từng bước nặng trĩu. Đó là cái giá tôi phải trả, là hình phạt cho những sai lầm của chính mình. Và tôi biết, không một lời xin lỗi nào có thể xóa bỏ được những tổn thương tôi đã gây ra cho gia đình này.