Đời này ai cũng có một người mẹ vĩ đại mang tên Bà Ngoại.

àm mẹ rồi mới biết công việc làm mẹ vất vả đến nhường nào. Vậy thì làm bà ngoại, còn vất vả nhiều hơn gấp bội. Bà ngoại không bao giờ nghỉ ngơi, chẳng dừng tay một chút nào không phải vì ôm việc vào người như người ta vẫn nghĩ, chỉ là vì thương con thương cháu mà thôi.


Có một người mẹ mang tên bà ngoại
Tôi còn nhớ cái ngày biết tôi mang thai, mẹ tôi đã vui mừng thế nào. Bà ôm lấy tôi mà hét lên sung sướng: “Cảm ơn con đã cho mẹ được làm bà ngoại”. Những ngày sau đó, mẹ gần như ngày nào cũng gọi điện dặn dò, nhắc nhở tôi làm cái này, cái kia. Rằng tôi không được đi cao gót, không được trang điểm quá đậm, không được mặc váy bó, phải mặc đồ rộng, không được ăn đồ lạnh.

Cũng vì tôi lấy chồng gần cho nên mẹ tôi gần như ngày nào cũng mang đồ bổ qua nhà để chăm sóc cho tôi. Tôi có cảm giác như tôi mang thai cũng chính như mẹ tôi mang thai vậy. Bà lo lắng cho tôi, lo lắng cho cả đứa cháu trong bụng của tôi.

Ngày tôi vượt cạn, tôi khóc, mẹ tôi cũng khóc. Tôi chưa từng thấy mẹ rơi nước mắt vì tôi nhiều đến vậy. Là vì tôi sinh khó, là vì bà lo mất con, mất cả cháu ngoại. Những ngày tôi ở cữ, mẹ tôi đã hàng ngày qua nhà để chăm sóc cho tôi.

Bà chăm sóc cho cháu ngoại còn kĩ hơn cả tôi chăm sóc con mình. Con tôi khóc quấy cả tuần trời vì đi tiêm, bà cứ cõng cháu trên lưng dỗ dành mà chẳng một chút cáu gắt. Cháu ăn, cháu tắm cũng một tay bà ngoại. Tôi muốn động tay vào nhưng mẹ tôi không cho. Vẫn cứ bảo rằng:

– Cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, mẹ làm được hết. Mới sinh xong đừng có cố làm việc nhiều, quá sức sau này chỉ mình khổ thôi con ạ.

Nhìn những lúc mẹ mệt, ngủ gục ở bên giường của cháu, tôi biết, vì thương con, thương cháu nên bà mới gắng sức nhiều như vậy.

Rồi sau đó con tôi lớn, cứng cáp dần. Có việc gì đi đâu cũng lại đưa con sang bà ngoại. Chẳng phải vì bà nội không trông được. Mà chẳng hiểu sao, cứ đi có việc riêng của bản thân mình, lại chẳng thể mở miệng ra nhờ mẹ chồng trông con giúp. Cái cảm giác được nhờ mẹ mình vẫn cứ thoải mái hơn rất nhiều.