Bà cụ bị đ/uổi khỏi xe buýt vì không có vé – nhưng cuộc đời bà khiến mọi người cúi đầu kính phục …

Dưới phần bình luận, hàng trăm người kể lại những lần họ chứng kiến cảnh tương tự nhưng đã quay đi. Có người nhận mình từng là nhân viên bán vé và thú thật đã từng hành xử không khác gì chàng trai trong clip. Có người lại nhớ tới bà ngoại, mẹ mình – những người cũng từng lặng lẽ bước xuống xe khi không đủ tiền hoặc không kịp giải thích. Một xã hội đang hối hả bỗng dưng chững lại, không phải vì câu chuyện quá dữ dội, mà vì nó quá quen thuộc.

Công ty xe buýt nhanh chóng ra thông báo đình chỉ nhân viên tên Dũng để chờ làm rõ. Nhưng điều gây xôn xao hơn là phản hồi từ chính Dũng khi được phóng viên liên hệ. Anh ta bảo mình làm đúng quy định: “Không có tiền thì không được đi.” Không lời xin lỗi, không một chút băn khoăn, phản ứng ấy như đổ thêm dầu vào lửa, khiến mạng xã hội lại bùng lên. Nhưng giữa những tranh cãi ấy, vẫn không ai biết bà cụ là ai. Không ai biết vì sao bà lại có mặt trên xe buýt vào giờ đó với bộ dạng khốn khó đến vậy. Không ai biết câu chuyện của bà bắt đầu từ đâu và sẽ đi về đâu.

Văn hóa ứng xử trên xe buýt: Vui ít, buồn nhiều

Tại một phòng trọ nhỏ ở Đà Lạt, Khánh đang ăn tối thì một người bạn gửi đường link đoạn clip. Anh mở ra xem qua loa như mọi tin tức thường ngày. Nhưng đến đoạn bà cụ cúi xuống nhặt ổ bánh mì, anh dừng lại. Có gì đó rất quen. Anh tua lại, nhìn kỹ gương mặt bà cụ dưới ánh đèn đường rồi bật dậy. Từng nét, từng chi tiết, ánh mắt, sống mũi, cái túi vải cũ – tất cả như một mảnh ký ức cũ kỹ bị bật tung sau 20 năm chôn chặt.

Khánh vào phòng, lấy ra một chiếc hộp sắt đã hoen gỉ, nơi anh cất giữ những thứ quan trọng nhất từ thuở bé. Tấm ảnh cũ chụp một cậu bé ngồi trong lòng một người phụ nữ gầy gò với đôi mắt hiền và nụ cười nhợt nhạt. Anh đặt ảnh cạnh màn hình điện thoại. Mọi thứ trong người như đông cứng. Không chắc chắn, nhưng cảm giác nghẹn lại trong ngực khiến anh không thể ngồi yên. Anh nhớ như in cái tên Má Bảy – người đã nuôi anh đến năm 12 tuổi rồi đột ngột biến mất trong một đêm mưa. Người mà anh từng đi tìm, từng hỏi khắp những khu nhà trọ cũ, từng quay lại trại trẻ xin thông tin nhưng cuối cùng chỉ nhận lại những cái lắc đầu.

Khánh không chần chừ. Anh đặt vé xe ngay trong đêm, rời Đà Lạt xuống Sài Gòn. Trong ba lô chỉ có mấy bộ đồ, một ít tiền và chiếc áo trắng nhỏ mà Má Bảy từng may cho anh khi học lớp hai. Cổ áo được khâu bằng chỉ xanh lệch vì bà nói không có chỉ trắng nên lấy chỉ khăn lau. Anh đã giận bà vì điều đó suốt cả năm học. Nhưng giờ đây, từng mũi chỉ lệch lại hiện về rõ ràng đến lạ.

Khánh không ngủ suốt chuyến đi. Anh mở lại đoạn clip không biết bao nhiêu lần, phóng to khung hình, nhìn từng chi tiết như thể sợ bỏ sót bất kỳ dấu vết nào. Khi xe đến bến miền Tây, trời vừa sáng, anh kéo ba lô lao thẳng về hướng chợ Nguyễn Chi Phương, nơi đoạn clip được quay. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: phải tìm bằng được người phụ nữ ấy. Dù chỉ có 1% hy vọng, anh cũng không thể bỏ qua.

Không ai biết anh là ai, không ai giúp anh dễ dàng. Nhưng anh vẫn đi, vẫn hỏi, vẫn lần theo từng dấu vết nhỏ nhất. Vì một lý do đơn giản: nếu đúng là Má Bảy, thì anh không thể để bà một lần nữa bị bỏ lại giữa mưa. Không phải lần này. Không bao giờ nữa.

Khánh bước vội qua những con hẻm chằng chịt, nơi nước mưa còn đọng trên mặt đường loang lổ. Anh hỏi thăm từng người bán hàng rong, từng bác xe ôm, thậm chí chạy đến trạm xe buýt nơi bà cụ xuất hiện lần cuối. Đôi mắt anh lộ rõ vẻ sốt ruột, tay nắm chặt tấm ảnh cũ như thể nó có thể dẫn lối. Nhưng câu trả lời anh nhận lại chỉ là những cái lắc đầu, những ánh nhìn ái ngại.
Mặt trời đã lên cao, nhưng cơn mưa đêm qua dường như vẫn chưa rời khỏi lòng anh. Một cảm giác bất an len lỏi, sợ rằng nếu không nhanh hơn, bà sẽ lại biến mất như 20 năm trước.
Anh dừng lại trước một quán nước ven đường, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Lúc này, một bà cụ bán vé số tiến đến, chìa ra mấy tờ vé đã nhăn nheo. Khánh nhìn lên, tim anh như hẫng một nhịp. Không phải bà, nhưng đôi mắt ấy, dáng người ấy… gợi lên một điều gì đó.

“Bà ơi, con muốn tìm một người…” Anh vội lấy điện thoại, mở đoạn clip ra. Bà cụ nhíu mày, nhìn màn hình một lúc rồi chậm rãi nói:
“Hình như tôi có thấy bà ấy. Hôm qua, bà ấy ngồi dưới mái hiên chợ, nhưng sáng nay không thấy nữa. Thử ra đó coi sao đi con.”
Không chờ thêm giây nào, Khánh chạy đi. Tim anh đập mạnh. Một chút hy vọng mong manh đang dần hiện rõ.

Bà Cụ Bị Đuổi Khỏi Xe Buýt Vì Không Có Vé – Nhưng Cuộc Đời Bà Khiến Mọi Người Cúi Đầu Kính Phục

Khánh lao đến chợ Nguyễn Chi Phương, len lỏi qua những sạp hàng ồn ào và dòng người tấp nập. Mùi rau củ trộn lẫn với hương cá tươi, tiếng rao hàng chen vào nhau, nhưng trong đầu anh chỉ có một âm thanh duy nhất: tiếng mưa rơi trên đoạn clip, tiếng bà cụ lặng lẽ cúi nhặt ổ bánh mì.
Anh đến mái hiên mà bà cụ bán vé số nhắc đến. Ở đó, chỉ còn những vết chân ướt hằn trên nền gạch và vài mảnh túi nilông rách nát. Không có bà.

Nỗi thất vọng ập đến, nhưng Khánh không thể dừng lại. Anh quay qua hỏi người bán cháo lòng gần đó.
“Dạ bác ơi, có thấy bà cụ trong clip này không? Hôm qua bà ấy có ngồi đây phải không ạ?”
Người phụ nữ tầm năm mươi cau mày nhìn màn hình, rồi gật đầu.
“Có chứ, bà ấy ngồi ở kia suốt đêm qua, ôm cái túi chặt lắm. Nhưng sáng nay dọn hàng thì không thấy đâu nữa. Chắc đi rồi…”

“Đi đâu ạ? Bác có biết không?”
Bà bán cháo lòng trầm ngâm một chút, rồi chỉ về phía cuối con đường.
“Tôi không biết chắc, nhưng sáng nay có thấy bà ấy đi về hướng đó. Đi chậm lắm, hình như đau chân. Nếu con muốn tìm, thì đi nhanh lên.”
Khánh cúi đầu cảm ơn rồi lập tức chạy đi. Đôi chân anh không ngừng nghỉ, dù trên vai ba lô trĩu nặng. Anh băng qua những con hẻm nhỏ, mắt không ngừng đảo quanh, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc giữa dòng người đông đúc.
Và rồi, ở ngã tư phía xa, ngay bên kia đường, anh thấy một dáng người nhỏ bé ngồi bệt dưới mái hiên tiệm tạp hóa. Tấm áo khoác cũ sũng nước mưa, túi nilông cũ kỹ đặt bên cạnh, còn bà thì đang cố gắng xoa bóp đôi chân run rẩy của mình.
Tim Khánh như ngừng đập.

Anh bước chậm lại, từng bước một, đến khi chỉ còn cách bà vài mét. Anh mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra được tiếng nào.
Bà cụ ngước lên, ánh mắt chạm vào anh. Vẫn đôi mắt ấy – hiền lành, lặng lẽ, nhưng ẩn chứa nỗi đau của thời gian.
Khánh hít một hơi thật sâu.
“…Má Bảy?”
Bà khựng lại. Đôi mắt già nua mở to, ngỡ ngàng. Một giây, hai giây… rồi bàn tay nhăn nheo run rẩy vươn về phía anh.
“Khánh… con đó hả?”
Cả thế giới như lặng đi trong khoảnh khắc ấy. Không có tiếng xe cộ, không có dòng người vội vã. Chỉ có một người mẹ và đứa con thất lạc tìm thấy nhau giữa lòng thành phố rộng lớn.
Và lần này, giữa cơn mưa vừa chớm, bà không còn bị bỏ lại một mình nữa.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *